Đêm đó sấm chớp cuồng bạo lóe lên đầy trời, tia sấm dày đặc như muốn xuyên thủng bầu trời, âm thanh ù ù giống như tận thế sắp ập xuống.

Gia Cát Khổng Minh dùng sinh mệnh của mình triệu tới đại thiên kiếp, vô số lôi quang giáng xuống từ trên trời. Những xà tinh đó còn có các bảo vật khác nhưng lại không sử dụng, kết quả chúng bị thiên kiếp đánh chết vô số, chỉ còn lại mấy con cầm đầu dựa vào pháp bảo mới chạy thoát được một mạng.

Từ đó Gia Cát Khổng Minh liền hôn mê ở nơi này. Vì để bảo hộ hồn phách của ông ta không bị những xà tinh kia trả thù, trước đó ông ta đã trồng tám cây liễu rồi sắp xếp theo phương vị bát quái để bảo vệ ngôi mộ của mình.

Mà cái pháp bảo kính m Dương cũng bởi vậy mà lưu lạc dân gian, chẳng biết rốt cuộc là ở đâu nữa.

Sau khi nghe ông lão kể lại, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. Nguyên lai, cái gương kia còn trải qua những chuyện như vậy. Chỉ là bảo vật kia không phải được gọi là kính Luân Hồi sao, sao ông lão đây lại gọi là kính m Dương?

Ông lão lại không để ý sự kinh ngạc của tôi, tiếp tục nói:

- Các cậu thanh niên, những điều tôi nói đều là sự thật, thế nào, có thể giúp tôi dời mộ hay không?

Tiểu Bạch hỏi:

- Nhưng mà ông ở chỗ này lâu như vậy rồi sao đột nhiên lại muốn chuyển mộ, vừa rồi ông còn nói bị người khác khi dễ, là có ý gì vậy?

Ông lão nói:

- Chuyện này, đừng nhắc đến nữa, đây cũng không phải là chuyện mới đây. Trận pháp tôi thiết hạ năm xưa đã bị hư hại, cây cũng nghiêng ngả, những xà tinh đó đã trở lại. Không phải là không có việc gì nên đến tìm để tôi tâm sự, mà một hai phải tính toán chuyện năm đó với tôi. Nếu không phải tôi còn có chút bản lĩnh, bọn chúng không dám làm càn quá mức, chỉ sợ tôi sớm đã bị chúng quật đi mất. Nhưng mà cho dù là lâu lâu quấy rầy cũng rất là phiền phức, cho nên tôi nghĩ nếu gặp được người có lòng tốt sẽ nhờ họ dời mộ giúp tôi. Kết quả liền gặp được mấy người các cậu, đây đều là duyên phận a.

Nhìn vẻ mặt hớn hở của Gia Cát lão nhân này, tôi thật khó mà tin được đây là một lão quỷ đã chết hai trăm năm. Cả ngày một mình ngồi buồn chán ở chỗ này, còn có thể có tâm thái như vậy, phỏng chừng lúc ông ta còn sống cũng là một người không tim không phổi đi.

Tiểu Bạch đối với ông lão tựa hồ rất là tốt tính, nói:

- Không thành vấn đề, ông đây là lấy lôi phong để làm chuyện tốt, cần phải mạnh mẽ duy trì. Như vậy đi, ông nói xem ông muốn dời mộ đến chỗ nào, cứ nói ra, ngày mai con sẽ kêu anh con đưa cho ông một cái xẻng.

Ông lão nghĩ một lát rồi nói:

- Ai, không thể gấp như vậy, tôi đã bấm đốt ngón tay tính được ngày thích hợp để dời mộ rồi. Ngày mồng năm tháng sau chính là ngày lành, tương đối hợp với bát tự của tôi. Vào ngày đó các cậu đem tôi dời đến ngọn núi phía đông cách nơi này một trăm dặm, sau đó đem tôi chôn tại đó là được. Bất quá thời điểm nhặt xương cốt phải cẩn thận, đừng để rơi mất xương cốt của tôi, thiếu mất một khối cũng đã là rất nhiều rồi. Còn có thời điểm hạ xẻng cũng cần xem trọng, vốn dĩ xương cốt đã rải rác, đừng làm chúng vỡ vụn thêm.

Tôi ở bên cạnh nghe xong nhịn không được muốn cười. Lão già này thật đúng là kì lạ. Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở nông thôn, cũng đã tự mình trải qua một số lần dời mộ, cũng chính mắt gặp qua mấy trường hợp dời mộ, nhưng lão già này cư nhiên lại cùng người khác nghiên cứu dời mộ thế nào cho bản thân mình, hơn nữa còn nói đạo lý rõ ràng, dặn dò kỹ càng tỉ mỉ, quả thật là có chút kỳ quặc.

Tôi nói với Gia Cát lão nhân:

- Ông yên tâm đi, chúng con có thể giúp ông chuyện này, chỉ cần ông không nói dối là được. Còn có, ông muốn dời mộ thì nơi này sẽ ra sao, chẳng lẽ để không như vậy?

Ông lão liên tục lắc đầu nói:

- Không nên, không nên, khẳng định là không được. Những con xà tinh đó thường xuyên tới đây rồi nhìn chằm chằm vào tôi, tuy rằng mấy ngày gần đây rất là kỳ quái, cũng ít có người tới đây, nhưng nếu như bọn chúng biết tôi chạy, khẳng định sẽ tìm các cậu để gây phiền toái, hoặc là chạy đến ngôi mộ mới của tôi để quấy rối.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Tôi hỏi, Gia Cát lão nhân lại nghĩ một lát rồi nói:

- Như vậy đi, chúng ta sử dụng kế dời hoa dọn cây. Các cậu chỉ cần đem xương cốt trong ngôi mộ này của tôi chôn cùng với người khác, sau đó đào xung quanh ngôi mộ một trượng, chặt đứt địa khí, những con xà tinh đó trong một chốc sẽ không phát hiện ra là tôi đã chạy, cũng xông không tới được mộ của tôi. Dù cho bọn chúng có bản lĩnh xông vào, nhưng địa khí đã bị chặt đứt, bọn họ sẽ không bao giờ có thể tìm được tôi.

Vẻ mặt Gia Cát lão nhân đắc ý không thôi, tôi nghe xong không biết mình nên khóc hay nên cười, lắc đầu nói:

- Chủ ý này của ông đúng là có thể thật, nhưng mà chúng con không có khả năng vì người lại đi đào thi cốt của người ta lên. Như vậy quá tổn hại, chuyện đào trộm mộ, con vẫn là làm không được, biện pháp này không ổn, không ổn.

Tiểu Bạch cũng nói:

- Đúng vậy, dù chúng con muốn giúp đỡ người thì cũng không thể đem xương cốt của người khác đào lên được. Loại chuyện này, phỏng chừng cũng chỉ có mấy cái luyện cốt sư kia mới có thể làm ra đi. Đúng rồi anh, không bằng chúng ta đi hỏi Mã Cửu một chút, xem hắn có trữ hàng hay không, xương cốt gì đó chẳng hạn, chúng ta lấy tới chôn cùng, cũng coi như là một chuyện tốt không phải sao?

Lời này của Tiểu Bạch đúng là rất có đạo lý, bất quá sau khi tôi nghĩ lại một chút thì lập tức phủ nhận.

- Tiểu Bạch, trên người Mã Cửu không có khả năng sẽ có xương cốt của người. Hiện tại hắn ta đang bị nhốt ở Hồ Cốc, cả ngày đều tiếp xúc với xương động vật. Cậu muốn tìm hắn để lấy xương cốt của người, phỏng chừng cũng là phí công. Nhưng theo lý thuyết mà nói thì bãi tha ma kia thật ra cũng có không ít xương cốt của cương thi, nhưng mà…… những cái xương đó đều đã bị thi pháp qua, chỉ sợ nếu như tùy tiện đem về chôn, cũng không ổn, vạn nhất lại thành cái gì tinh quái hay là biến thành Bạch Cốt Tinh gì đó thì sao, bản thân tôi thật sự chịu không nổi……

Tiểu Bạch cười ha ha, Gia Cát lão nhân kia nghe không hiểu ra sao, không biết sao lại như thế này, đang muốn mở miệng hỏi chúng tôi thì Lam Ninh vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, lại lặng lẽ bay đến, sợ hãi nói:

- Công tử……

Tôi quay đầu nhìn lại, mới nhớ đến Lam Ninh, khó hiểu nói:

- Cô vừa rồi đi đâu thế, tôi còn tưởng rằng cô vẫn luôn ở bên cạnh.

Lam Ninh nói:

- Lão gia tử này vừa xuất hiện, tôi liền chạy đi, tôi có chút sợ ông ấy……

Gia Cát lão nhân nhìn Lam Ninh chú, nở nụ cười:

- Nguyên lai là đứa trẻ nhà ngươi, ha ha, ta nhận ra ngươi, năm kia khi ngươi còn phiêu phiêu đãng đãng, đã từng tới nơi này.

Lam Ninh gật đầu nói:

- Đúng vậy, năm ấy đúng là tôi đã tới đây, nhưng đã bị trận thế kia của ông dọa cho bỏ chạy. Thật ra thời điểm tôi sống trước kia đã biết nơi này có chôn một cao nhân, thế hệ trước trong thôn chúng tôi đều biết việc này.

Gia Cát lão nhân đắc ý cười nói:

- Đừng nói là ngươi sợ, trong phạm vi xung quanh đây mấy chục dặm có cô hồn dã quỷ nào mà không sợ ta? Hắc hắc, lão tử sống là Gia Cát thiên sư, chết rồi cũng là Gia Cát quỷ thiên sư.

Tôi cười nói:

- Ông cũng đừng khoác lác nữa, Gia Cát quỷ thiên sư, sao lại bị mấy con xà tinh kia bức đến nỗi phải dời mộ chạy trốn.

Thần sắc Gia Cát lão nhân có vẻ buồn bã, thở dài nói:

- Xui xẻo a…… Bọn họ có một tên luôn cầm kính m Dương của ta tới tìm ta để gây phiền toái, giày võ lão nhân ta đây. Bất quá đoạn thời gian gần đây lại không có tới, nhưng mà ta nghĩ cũng nhanh thôi.

Tôi biến sắc, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì bèn nói với ông ta:

- Nói như vậy, bọn họ là do có được cái kính m Dương kia nên mới đến để khi dễ ông?

- Đúng vậy, không có kính m Dương, bọn họ muốn khi dễ ta cũng khó a, đáng thương ta hiện tại là quỷ, đánh không lại bọn họ.

Gia Cát lão nhân thở ngắn than dài.

Tôi ha ha nở nụ cười, nói với ông ấy:

- Nếu như vậy thì ông không cần phải lo lắng nữa, bởi vì cái kính m Dương mà ông nói kia hiện tại đã không còn ở trong tay bọn họ. Cho nên về sau hẳn là cũng sẽ không có người tới khi dễ ông nữa.

Gia Cát lão nhân vừa nghe tới cái này, đôi mắt nhất thời sáng ngời:

- Cậu nói đều là sự thật?

Tôi gật đầu:

- Đương nhiên là sự thật, con chưa bao giờ gạt người cả. Còn về chuyện của Xà tộc kia, con còn biết rất nhiều. Nếu như ông muốn biết thì sau khi quay lại con có thể kể cho ông nghe.

Gia Cát lão nhân nghi hoặc nhìn tôi, lại lắc đầu nói:

- Vậy cũng không được, dù cho bọn chúng không có kính m Dương cũng có thể tới giày vò ta, lại nói ta ở chỗ này cũng đủ lâu rồi, vẫn làn xin các cậu thương xót, dời mộ cho ta đi.

- Nhưng mà dời mộ cũng không có xương cốt thì bọn chúng có thể sẽ tìm được mộ mới của ông, tiếp tục tìm ông gây phiền toái thì sao?

Tôi khó xử nói.

Gia Cát lão nhân cũng cau mày suy tư, Lam Ninh ở một bên cười nói:

- Công tử, thật ra tôi có một biện pháp, cậu có thể thử xem.

- Biện pháp gì?

Mấy người chúng tôi đồng thanh hỏi.

Lam Ninh chỉ chỉ cái răng Dạ Ma ở trong tay tôi, cười nói:

- Kỳ thật cậu hoàn toàn có thể đem thứ này chôn cùng ở trong mộ. Cái này là răng nhưng cũng có thể xem như là một loại xương cốt. Hơn nữa khí tức bên trong còn rất cường đại, hẳn là đủ để có thể che đậy hướng đi của lão gia tử. Dù cho những Xà tộc kia có tìm tới thì đối thủ của bọn chúng cũng đã trở thành Dạ Ma, như vậy, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?

Tôi không khỏi vui mừng, Lam Ninh nói rất đúng a. Nếu như vậy thì không những Gia Cát lão gia tử có thể thuận lợi dời mộ mà còn có thể thuận lợi chôn được cả răng Dạ Ma. Đây đúng là ý kiến hay!

 

0.12177 sec| 2430.188 kb